Lần đầu tiên được biết rằng đại
dương bao quanh trái đất, Jemubhai cảm thấy mạnh mẽ hơn nhưng giờ đây khi đứng
trên boong tàu, nhìn biển cả phản chiếu sức mạnh vô biên của nó, anh thấy tri
thức này đang làm mình yếu đuối đi. Những con sóng nhỏ vỗ vào tàu với nhịp điệu
đều đều, bị át đi bởi tiếng máy tàu. Khi ba tiếng còi tàu làm vỡ tung bầu không
khí, cha Jemubhai liều lĩnh đến tận sàn tàu để động viên con.
Ông hét lớn: “Đừng lo. Con sẽ trở
thành người của tầng lớp thứ nhất”. Song giọng nói sợ hãi của ông đã phủ nhận sự
quả quyết của từ ngữ.
Ông thét lên: “Quăng miếng muổng dừa
đi!”.
Jemubhai nhìn cha, một người đàn ông
ít học đã mạo hiểm đến tận nơi đáng ra không nên đến, và tình yêu trong trái tim
Jemubhai run lên vì thương xót, thương xót trộn lẫn với ngượng ngùng. Cha
Jemubhai cảm thấy cánh tay ông đang giơ lên và bịt chặt miệng lại: ông đang mất
con trai mình.
Con tàu chuyển động làm nước rẽ ra
và văng tung tóe, chiếc Tom Collinses lượn vòng và đám đông lao nhao cả lên. Nó
nhanh chóng biến mất trong làn khói mu mịt.
Jemu nhìn bóng cha khuất dần. Ông
không ném miếng muổng dừa và cũng không khóc. Ông không bao giơ còn được biết
rằng tình yêu đối với một con người không bị pha trộn với cái gì khác ngoài cảm
xúc.