SỐNG giống như
việc ngồi ghép một bức tranh xếp hình nhiều màu sắc. Mà An An lại luôn cho rằng
cuộc đời mình chính là bức tranh hài hòa nhất, hoàn mỹ nhất mà cô may mắn có
được.
Chỉ đến khi hắn
xuất hiện, chàng trai ngông cuồng lạnh lùng với tình yêu cháy bỏng, khiến mọi
thứ thoát khỏi trật tự vốn có của nó, đánh tan tất cả quy tắc bất di bất dịch
được cô đã đặt ra.
Cứ thế cứ thế rơi
vào cơn lốc vũ bão cuồng nhiệt YÊU và ĐƯỢC YÊU của hắn, không cách nào chống cự,
không cách nào từ chối.
Cô không còn muốn
làm một cô gái cam chịu, luẩn quẩn với mối tình sáu năm đang chết dần đó nữa. Cô
muốn mình khác, mà không, cái khác vốn dĩ đó nằm sâu trong con người cô giờ mới
được đánh thức.
Sự ràng buộc của
thứ tình cảm đang chết dần giữa cô với người yêu hiện tại liệu có phải là lý do
đẩy cô đến với hắn?
Tình yêu? Đối với
Vũ Minh mà nói, đấy chỉ là một thứ tình cảm tầm thường.
Nhưng rồi sao?
Hắn nói hắn nhớ cô.
Hắn bỗng thấy mình cô đơn chơ chọi.
Rồi một ngày,
một ngày rất gần, khi sự dịu dàng chết tiệt của cô gái ngốc nghếch kia chiếm
trọn trái tim, hắn nhận ra rằng mình đã yêu cô từ lúc nào không hay.