Sau
khi được đọc cuốn nhật ký của Chu Đồng, Chung Tình càng dằn vặt khôn nguôi rằng
cô và Mạnh Tưởng chính là kẻ gián tiếp lấy đi cuộc sống của người bạn thân nhất.
Trốn chạy ra nước ngoài như một cách để chôn vùi quá khứ, nhưng bao đau buồn vẫn
bám riết lấy cô trong những đêm dài mộng mị: "Anh còn trách em không? Trách em
đã nói với anh những lời như thế? Nếu như em sớm biết những tâm sự trong lòng
anh, nhất định em đã không nói những lời như thế, đánh chết em cũng không nói".
Mang theo đau buồn và oán hận, cô bỏ lại gia đình và Mạnh Tưởng - người vốn được
coi là một cặp "thanh mai trúc mã" với cô để rồi mất phương hướng giữa cuộc đời.
Còn Mạnh Tưởng, anh cũng không ngờ rằng chính trò đùa trẻ con và tình yêu có
phần độc đoán khi xưa của mình lại khiến anh và cô cứ dần xa nhau như thế. Mười
năm trôi qua, họ đều đã học được cách tự mình đứng dậy sau những vấp ngã, song
nỗi đau và niềm thương dường vẫn luôn đi song hành và ẩn khuất đâu đó trong tâm
hồn...
Những
tưởng sau 10 năm trở lại, cuộc sống của cả hai đã đi theo những ngã rẽ khác
nhau, nhất là khi bên anh và cô đều đã tồn tại một người đi bên cạnh. Song tất
cả những gì diễn ra dường như chỉ là "tấm mặt nạ" để che giấu những đợi chờ,
những nuối tiếc của hai trái tim lầm đường vốn thuộc về
nhau.
Nếu
như anh có sự lựa chọn, anh sẽ không phải đợi chờ, nhưng anh không lựa
chọn...
Nếu
như anh có thể quên đi, anh sẽ không phải đau khổ, nhưng anh không thể quên
được...
Từ
rất lâu, rất lâu, anh đã khắc sâu lên trái tim mình, Chung Tình của đời
anh!