Một bi kịch của sự ghen ghét, hận
thù, danh vọng đã khiến một người đàn bà trở thành kẻ đánh mất nhân tính, đẩy
đưa bao số phận vào chốn hiểm nguy, mạng sống như ngàn cân treo sợi
tóc.
Với ngòi bút sắc bén, đôi khi có
phần cay đắng, trần tục, Jessica Hall đã vén lên một bức màn cuộc sống đầy rẫy
tội ác, hận thù và cả sự phân biệt sang hèn, giai cấp... Thế nhưng, ẩn sâu trong
đáy trần tục ấy, vẫn lóe lên một tia sáng bất biến chiếu rọi mọi tâm hồn, đó
chính là tình yêu thương, lòng bao dung độ lượng và niềm khát khao hạnh
phúc.
"Ngày 23 tháng sáu năm
1974
Mình đang làm cái quái gì ở đây thế
nhỉ?
Marc LeClare gắng giũ sạch bùn đất
trên quần áo. Có vật gì đó như mạng nhện quấn quanh mấy ngón tay mà chỉ khi giũ
khỏi anh mới nhận ra là mớ rêu vấy bùn. Mùi váng bùn nồng nặc của bãi lầy tràn
vào mũi anh trong khi những tia nắng cuối cùng le lói lọt qua tầng lá sồi, là
bách xù dày đặc. Trời sắp tối, và chỉ có mình anh, trơ
trọi.
Trơ trọi, lạc đường, và điên tiết
như vừa bị kiến đốt.
Louis Gamble và cả đám bạn bè của gã
hẳn đã hạ trại đâu đó ngoài kia, chắc đang cười nhạo anh và uống nốt mớ bia còn
lại.
Marc chùi khuôn mặt lấm bùn bằng ống
tay áo cũng bết bùn không kém. "Phen này bay sẽ biết tay
ta".
Một phần vụ này cũng do lỗi của
chính anh. Tên bạn cùng phòng đã tán dương hết lời về những cuộc phiêu lưu kiểu
này ngay từ lúc ở trường, và lẽ ra anh phải phát hiện được âm mưu đó khi họ vượt
qua biển báo ranh giới nội ô băng về phía ngoại thành. Nhưng lúc ấy anh đang
gắng phá ngang ý đồ của mẹ vừa bắt anh phải định ngày làm đám cưới vừa cằn nhằn
chuyện phải mau rời xa đội bóng đá của trường. Hai lon bia Louis quăng cho cũng
chẳng giúp được gì.
"Uống đi, uống tới đi. Cả mẹ lẫn cô
bồ nhỏ của cậu sẽ không biết gì đâu".
Louis đã thuyết phục được cả đám tự
lèn mình vào xe để lên đường, rỗi gã lái xe về hướng tây, một vùng hoang vu, qua
những con đường lầy lội, các bãi xe và những bến thuyền. Marc không hề bận tâm.
Kể cả khi xe chết máy giữa đồng hoang anh cũng chẳng chút nghi
ngờ.
Bởi uống nhiều mà nghĩ
ít.
"Quái thật, mình đã kiểm tra xăng
hôm cuối tuần rồi mà". Như thường lệ, Louis giữ vẻ mặt tỉnh bơ khi quay sang
anh. "Cậu ra ngoài coi lại xem, Marc. Tớ thề nếu còn chút xăng nào tớ sẽ đốt
tiêu cái xe khốn kiếp này ngay".
Gã
bạn chờ cho đến lúc Marc bước ra dợm đi về phía nắp mui xe mới điềm nhiêm
sập cửa và nổ máy, còn thò đầu qua cửa xe cười nhạo. "Cậu vẫn ngây ngô như
phỗng ấy. Hẹn gặp lại nhé, LeClare"...."