Nàng không phải là người mảnh mai
yếu đuối để cho chàng phải cứu giúp, mà nàng là người đầy nghị lực, có sắc đẹp
để chàng yêu thương. Chàng vội đi theo bên cạnh nàng, cặp mắt màu xanh lục ánh
lên nu cười kín đáo.
- Chúng ta đi đâu, Sam? – Chàng đi
bên cạnh nàng, lên tiếng hỏi. Nàng ngước mắt nhìn chàng, vẻ thanh thản pha lẫn
niềm vui vô bờ.
Nàng mỉm cười, tiếp tục lăn xe và
nhìn chàng lần nữa mới trả lời nho nhỏ: - Về nhà.
Khi họ đến ngôi nhà lớn, nàng lăn xe
nhanh lên dốc, Tate chỉ đi sau nàng mấy bước. Nàng mở rộng cửa, nhìn chàng chăm
chú một hồi lâu. Hai người dừng trước cửa, mắt chàng thật dịu dàng, họ nhớ lại
thời xưa, nhớ lại cuộc sống khi ấy. Chàng muốn bế nàng qua ngưỡng cửa, nhưng
chàng không biết nàng có muốn thế không, cho nên chàng nhìn Sam lần nữa rồi lặng
lẽ bước vào trong. Nàng lăn xe theo chàng vào nhà và đóng cửa
lại.