Một
sự lo lắng quá nguy hại để có thể làm hư hỏng quãng đời kéo dài của chúng ta,
khiến chúng ta có nguy cơ không thể thích ứng với những quan niệm về thành công
do xã hội đặt ra. Và kết quả chúng ta có thể bị tước lột phẩm giá và sự tôn
trọng, hay nỗi lo ngại rằng chúng ta hiện tại đang có một cấp bậc trong xã hội
quá khiêm tốn hoặc sẽ rơi xuống một cấp bậc thấp hơn.
Nỗi
lo này gây ra do một trong các nguyên nhân như : sự giáng chức, thất nghiệp,
thăng tiến, về hưu, những cuộc tán chuyện với đồng nghiệp trong cùng ngành công
nghiệp, sự mô tả sơ lược trên báo chí về những thành công nổi bật và đáng kể hơn
của bạn bè. Giống như việc thú nhận lòng đố kị (mà cảm xúc này có liên quan
đến), nỗi lo địa vị có thể là sự thiếu thận trọng về mặt xã hội khi bộc lộ phạm
vi của bất kỳ nỗi lo lắng nào, và do đó, dấu hiệu của sự xúc động nội tâm là
không bình thường, thường giới hạn ở một cái nhìn chằm chằm lo lắng, một nụ cười
giòn hay một thoáng ngừng lâu sau tin tức về thành công của người
khác.
Vị
trí của chúng ta trên nấc thang là một vấn đề đáng lo lắng như thế chính vì sự
tự ý thức của chúng ta quá phụ thuộc vào những gì người khác nghĩ về chúng ta.
Là những cá nhân, hiếm có ai tin cậy vào những dấu hiệu của sự tôn trọng từ xã
hội để cảm thấy có thể chịu được với chính mình.
Vẫn
đáng tiếc hơn, địa vị khó đạt được và thậm chí khó duy trì hơn suốt cả đời
người. Ngoại trừ trong các xã hội nơi địa vị cố định lúc sinh ra và gân cốt
chúng ta chảy cùng dòng máu quý tộc, một địa vị cao dựa vào những gì chúng ta có
thể đạt được; và chúng ta có thể thất bại vì sự ngu ngốc hay thiếu sự tự ý thức
do kinh tế vĩ mô hay ác tâm.
Và
từ thất bại sẽ kéo theo sự bẽ mặt: một nhận thức đang gặm nhấm là chúng ta không
thể làm cho xã hội tin về giá trị của mình, rồi từ đó buộc phải nghĩ về những
người thành công với sự cay đắng và về chính mình với sự xấu
hổ.